Âm thịnh dương suy gặp gỡ anh – Diệp Tử

Đây chỉ là truyện ngắn thui, hem có chương nên post luôn cả truyện vào nhá.

Tình cờ lang thang lướt qua mấy web truyện, bắt được một truyện ngắn mới được sáng tác cách đây 4 ngày của ss Diệp Tử, ôm về dịch để cho cả nhà coi.

Diệp Tử được biết đến qua 2 tác phẩm khá hay, “Gặp anh là điều mỹ lệ ngoài ý muốn” và “Đáng tiếc không phải anh”..Ai chưa xem qua thì rất đáng tiếc.

Mời mọi người coi qua tác phẩm nóng hổi nhất của ss ấy, truyện này ngắn mà nhẹ nhàng, đọc thư giãn giữa tâm bão nào =))

Âm thịnh dương suy gặp gỡ anh – Diệp Tử

Từ Tử Tinh vẫn không rõ yêu từ cái nhìn đầu tiên là như thế nào, cho đến ngày cô gặp được Tô Văn Dũng.

Một ngày nọ, cô đến công ty Thịnh Thông lấy hợp đồng, đi ngang qua văn phòng bộ phận công trình, một nhóm người cùng ghé vào thảo luận gì đó.

Lúc đó là chạng vạng, Tô Văn Dũng đứng một mình trước của sổ, nắng chiều không chút keo kiệt chiếu rọi lên người anh, dịu dàng nhưng hào quang tỏa ra bốn phía. Khi anh xoay người, đôi mắt thâm thúy không giấu giếm chút cảm xúc của anh tiến vào mắt cô. Từ Tử Tinh cảm thấy giống một chú nai con đi loạn, Tô Văn Dũng khóe miệng mang ý cười, càng tôn thêm vẻ phong trần tuấn lãng, thần thái bay cao, hai má Từ Tử Tinh nóng bỏng như lửa. Cô không dám nhìn lại anh, lại nhịn không được liếc trộm anh một cái, khao khát được nói với anh vài câu, nhưng lại sợ người khác nhìn thấy tâm tư của mình. Ngay lúc mâu thuẫn hạ xuống, Tô Văn Dũng đã biến mất khỏi tầm mắt cô.

Buồn bã mất mát, Từ Tử Tinh lần đầu tiên có cảm giác như vậy.

Có điều sơn nhân đều có diệu kế, Từ Tử Tinh nhân duyên tốt, quen biết rộng, tướng mạo xinh xắn, là cô hàng xóm được chào đón nhất. Nghĩ ra vài lý do, nói thêm vài câu khen ngợi đã dễ dàng có được số điện thoại của Tô Văn Dũng.

Có điều da mặt cô mỏng, lá gan lại nhỏ, cầm số điện thoại ước chừng hai tuần, cũng không dám gọi…

Bạn tốt Vương Vinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng cô:

“Cứ đợi thế này, hoa ly* cũng lạnh luôn rồi.”

[chú thích: hoa ly trước khi nở hoa thường được nấu thành món ăn. Loại hoa này muốn ăn được thì phải bào chế tỉ mỉ, nếu trực tiếp ăn thì sẽ trúng độc. Khi nấu phải ăn nóng mới ngon, còn nếu để lạnh thì sẽ có mùi rất ghê.]

Từ Tử Tinh chớp đôi mắt to, giọng nói đáng thương: “Mình không dám.”

“Cậu mất mặt chết đi được.” – Vương Vinh dám làm dám chịu, bạn trai cô là do cô theo đuổi được. Cô bình sinh không có thói quen do dự, sợ hãi rụt rè. Có điều mắng thì mắng, Vương Vinh vẫn tận tình nghĩ ra chủ ý cho cô:

“Điện thoại không dám gọi, vậy thì chat đi.”

Một câu làm bừng tỉnh người đang trong mộng, Từ Tử Tinh mắt sáng lên:

“Mình lập tức đi hỏi số QQ hoặc nick msn của anh ấy.”

Vương Vinh gật đầu:

“Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Từ Tử Tinh gọi điện thoại, cười tủm tỉm:

“Msn đây rồi.”

“Vậy là, chúc cậu thành công.”

Ăn cơm chiều xong, Từ Tử Tinh liền chui vào phòng lên mạng, cô lo lắng không yên, sợ Tô Văn Dũng không online, lại lo lắng yêu cầu thêm bạn bị từ chối…( chị lo quá nhiều, cứ làm tới đi xem nào..)

Nhanh chóng hạ quyết tâm….

Nick của Tô Văn Dũng chỉ có một chữ : Dũng

Từ Tử Tinh bĩu môi, không tình cảm.

Cô là con sâu net có tiếng, từ lúc QQ mới hình thành đã gia nhập hàng ngũ, bạn trên mạng có khắp nơi trên thế giới. Đối với việc bắt Tô Văn Dũng cô tin tưởng chắc chắn.

Từ lúc đầu hỏi một câu đáp một câu, đến lúc mỗi đêm đều phải lên mạng nếu không sẽ cảm thấy rất vắng vẻ. Lại đến một ngày nào đó nếu đối phương không xuất hiện, ngày hôm sau cảm xúc đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Mất thời gian 3 tháng, cuối cùng có một ngày, Tô Văn Dũng nói với cô:

“Có khi anh thích em rồi.”

Từ Tử Tinh trong lòng nở rộ hoa…

Tô Văn Dũng yêu cầu gặp mặt.

Từ Tử Tinh bên ngoài tỏ ra rụt rè:

“Cứ đợi đi, hiện tại vẫn chưa thân thiết lắm.”

Tô Văn Dũng đi công tác, mấy ngày không login.

Từ Tử Tinh lĩnh hội sâu sắc cái gì gọi là một ngày không gặp giống như xa cách ba thu.

Cô mong chờ tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, khao khát hai người không biết nhau, tâm linh bất ngờ va chạm, mà trong thời gian tiếp xúc, cảm giác của cô đối với Tô Văn Dũng không chỉ dừng lại ở bề ngoài nông cạn, cô bị hấp dẫn sâu sắc bởi tri thức uyên bác của anh. Cô thích cách nói chuyện hài hước của anh với những lời nói ngẫu nhiên thâm thúy.

Nhưng cô lại sợ hãi khi mọi việc được sáng tỏ, Tô Văn Dũng sẽ từ chối mình vì những việc cô giấu trước đó.

Sau khi Tô Văn Dũng hẹn gặp nhưng lại bị cự tuyệt, anh cười trêu chọc:

“Em có tâm tà nhưng không có gan tà.”

Từ Tử Tinh không chịu được đả kích, trong lúc xúc động liền quyết định thời gian và địa điểm gặp mặt.

Ngày hẹn đó, Từ Tử Tinh tỉ mỉ trang điểm.

Nhưng xuất hiện trước mặt cô lại không phải Tô Văn Dũng.

“Thì ra là em!” – Anh ta cười, lộ ra hàm răng trắng.

“Làm sao lại là anh?” – Từ Tử Tinh kinh ngạc.

“Chúng ta làm quen lại lần nữa, anh tên Tô Văn Dũng.”

Từ Tử Tinh ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu.

Có điều cô cùng Tô Văn Dũng này không phải lần đầu tiên gặp mặt.

Mọi việc phải nói từ nửa năm trước…

Ngày đó Từ Tử Tinh tham gia hội nghị kinh doanh thường niên của tập đoàn Hồng Cơ.

Hội nghị thường niên được tổ chức tại một khu du lịch ở vùng ngoại thành, ở đó bốn phía đều là núi, phong cảnh xinh đẹp, còn có suối nước nóng mà cô vẫn mơ ước, làm cô cực kỳ thích thú.

Từ Tử Tinh là người nhiệt tình lại hay giúp đỡ người khác, khi học đại học cô là cán sự ban tuyên truyền, bố trí hội trường, đón tiếp khách là điểm mạnh của cô. Cô làm việc trước việc sau, cực kỳ nhiệt tình, rất nhiều lần bị nhầm là nhân viên sai vặt, cô cũng mặc kệ, vẫn mỉm cười hoàn thành công việc.

Rất khó có được lúc nghỉ ngơi, cô đoán hội nghị sắp bắt đầu, chạy vào toilet sửa sang lại.

Cô cận ba độ, lại thà chết chứ không mang kính. Nheo nheo mắt phân biệt một lúc lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy dấu hiệu giày cao gót mờ mờ ảo ảo, đẩy cửa vào.

Ai ngờ vừa vào liền đụng ngay vào một anh chàng, cô sờ cái trán đau, nói thầm:

“Anh đi đường chú ý một chút.”

Anh chàng kia tính tình không tệ, cười tủm tỉm nói:

“Thật ngại quá, là tôi không chú ý.”

Từ Tử Tinh không nói thêm gì nữa, chỉ hoài nghi dò xét anh ta một cái, vừa rửa tay vừa nói:

“Anh nên chú ý, đây là toilet nữ.”

Anh chàng kia đỏ mặt, nói một câu “Xin lỗi.”, lập tức vội vàng rời đi.

Sai khi tổng giám đốc tập đoàn Hồng Cơ ôn lại quá khứ, triển vọng vào tương lai, đến phiên ban thị trường lên chia sẻ bí quyết thành công cho mọi người.

Một anh chàng mặc âu phục màu xám, tóc chải chuốt cẩn thận bước lên bục trong tiếng vỗ tay của mọi người. Từ Tử Tinh không thể nhận ra sự giống nhau giữa anh ta lúc này và anh chàng lỗ mãng trong toilet nữ lúc này.

Anh ta bộ dạng không phải cực kỳ anh tuấn, nhưng ngũ quan giống một tác phẩm điêu khắc, đường cong thân thể cường tráng, phù hợp với tạo hình một anh chàng lạnh lùng trong lòng các cô gái.

Nói lòi chúc mừng, sống lưng thẳng tắp, trầm ổn đọc nhấn rõ từng chữ, có một chút ngạo nghễ kiêu căng.

Tiểu Tô ngồi bên cạnh cô mắt hình tim,

“Đây mới là tinh anh của công ty chúng ta, vừa đẹp trai vừa có tài.” – cô si mê chỉ vào Tô Văn Dũng, nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống.

“Bình thường mà.” – Từ Tử Tinh mặc dù cảm thấy anh ta xác thực có vài phần giỏi giang, ngoài miệng vẫn nói lời tương phản.

“Công ty chúng ta có biết bao nhiêu cô gái quỳ gối dưới chân anh ta.” – Tiểu Tô nghiêm chỉnh sửa lại sai lầm của Từ Tử Tinh.

Từ Tử Tinh bĩu môi: “Vậy thì làm sao.” – cô nhỏ giọng than thở – “Còn không phải đi nhầm toilet sao.”

Tiểu Tô nhất thời hai mắt sáng ngời: “Có chuyện kỳ quái.”

Tài đeo bám của cô là nhất thiên hạ, Từ Tử Tinh vốn không muốn kể tỉ mỉ, nhưng dưới sức đeo bám dai dẳng của cô, toàn bộ nói rõ.

Có Tiểu Tô có tiếng là loa phát thanh, không quá vài phút, sự tích vinh quang của Tô Văn Dũng truyền hết toàn công ty. Thế nên khi anh ta trở về chỗ ngồi, đồng sự trong nhóm đều nhìn anh ta với ánh mắt ám muội phức tạp.

Anh ta ngây ngốc không hiểu, sau khi nghe ngóng mới biết được toàn bộ việc Từ Tử Tinh ban tặng. Tô Văn Dũng thật sự tức giận, đi một vòng tìm người khởi xướng, kéo cô ra bên ngoài.

“Anh muốn gì?” – Từ Tử Tinh có chút sợ hãi, cô đã quá xem nhẹ công lực của Tiểu Tô, tốc độ truyền bá này có thể so sánh với virus mạng.

Tô Văn Dũng không để ý cô, đối mặt với việc người bên ngoài chỉ trỏ, anh ta cười ôn hòa.Từ Tử Tinh rung mình một cái, anh ta không phải muốn giết người diệt khẩu chứ?

Tô Văn Dũng đưa Từ Tử Tinh vào toilet vừa rồi,

“Cô nhìn lại cho rõ ràng.”

Từ Tử Tinh nheo mắt lại nhìn, cuối cùng mờ mịt hỏi:

“Đây không phải giày cao gót sao? Giày cao gót không phải là dấu hiệu của toilet nữ sao?”

Tô Văn Dũng nhất thời phát điên.

“Làm ơn đi, đây là cái tẩu thuốc, là cái tẩu thuốc!”

Từ Tử Tinh nheo mắt nhìn kỹ lại một lúc lâu, sau đó bừng tỉnh ngộ, hóa ra cô mới là người đi nhầm toilet. Cô buồn bã giật giật tóc, mặt đỏ đến tận cổ.

“Thực xin lôi, tôi….” – Từ Tử Tinh nói năng lộn xộn, không biết nên giải thích như thế nào.

Tô Văn Dũng thấy cô nhăn nhó mặt mày, không khỏi nói:

“Việc này cũng không trách cô hết được, chỉ trách kiến trúc sư này thiết kế theo phái trừu tượng.”

Từ Tử Tinh phì cười. Tô Văn Dũng gãi đầu, tươi cười mang một tia ngượng ngùng cùng ngây ngốc. Bộ dáng tuấn mỹ bất phàm của anh ta cùng đường cong cương nghị cứng rắn, rõ ràng mâu thuẫn nhưng lại hài hòa thần kỳ. Từ Tử Tinh trong lúc nhất thời nhìn đến ngây người.

“Về chỗ ngồi đi, nếu không quay về, tôi sợ bọn họ lại báo cáo.” – Tô Văn Dũng mỉm cười, ấm áp gió xuân.

Từ Tử Tinh nhỏ giọng: “Chuyện này tôi sẽ giải thích với bọn họ.”

Tô Văn Dũng cười, “ Cô định nói như thế nào? Nói cô vào nhầm toilet nam sao?”

Từ Tử Tinh giật giật môi, không nói được lời nào.

“Quên đi, cứ để bọn họ hiểu nhầm tôi đi, da tôi dày, không vấn đề gì.” – Tô Văn Dũng cười thoải mái.

Từ Tử Tinh ngẩng đầu, ngực ấm áp.

Đôi mắt Tô Văn Dũng thâm thúy ngưng tụ ánh sáng nhạt,

“Chăm sóc con gái là điều đương nhiên.”

Trong lòng Từ Tử Tinh có chút xúc động, có cái gì đó nhanh chóng lướt qua, nhanh đến mức không bắt được.

Sau này cô mới biết, lúc cô hỏi msn, chỉ nghe đoạn trên, tự cho mình là thông minh, liền mặc định suwenyong@hotmail.com. Kỳ thật Tô Văn Dũng của Thịnh Thông là suwenyong@sina.com.cn. Cái tự cho mình là đúng của cô, làm sai một chuyện, lại thành một đoạn tình duyên khác.

Câu chuyện này, Từ Tử Tinh sẽ không nói cho Tô Văn Dũng biết, muốn nói, cũng là 50 năm về sau.

Cô cũng không biết, thật ra sớm trước đó, bọn họ đã bất ngờ gặp gỡ.

Kỳ nghỉ dài hạn tháng 11 năm trước, Từ Tử Tinh đi Ấn Độ du lịch, mà Tô Văn Dũng cũng chuyển máy bay ở Ấn Độ. Trong nhà ăn sân bay, sau khi nhìn thấy từ xa một cô gái sau khi ăn xong một phần bánh, lại mang thêm ba phần, bất giác mỉm cười, cô gái này khẩu vị còn tốt hơn anh.

Duyên, đẹp không thể tả.

Đây là dấu hiệu nhận biết WC nam và nữ trong truyện

2 comments on “Âm thịnh dương suy gặp gỡ anh – Diệp Tử

  1. ách….vậy là Tôn Văn Dũng lúc gặp ở thịnh thông với Tô Văn Dũng gặp lúc QQ là cùng tên à ss?
    mà ss có định làm ebook bộ này không? e thấy ngắn =p~

Em xin được báo cáo !!!